
La Vang – Hành Trình của Tâm Hồn…
Có những chuyến đi không chỉ đơn thuần là sự di chuyển từ nơi này đến nơi khác, mà là hành trình của tâm hồn – hành trình trở về với cội nguồn đức tin và tình yêu. Chuyến hành hương Đức Mẹ La Vang với tôi là một cuộc lên đường như thế: nhẹ nhàng mà sâu xa, bình dị mà thiêng liêng. Ngay từ giây phút đặt chân đến linh địa La Vang, tôi đã cảm nhận được một sự thinh lặng thánh thiêng – không phải là sự vắng lặng của không gian, mà là sự lặng lẽ của trái tim đang mở ra để lắng nghe. Lắng nghe lời mời gọi của Đức Mẹ, lắng nghe tiếng bước chân của bao người hành hương, và lắng nghe cả những thao thức thẳm sâu trong chính cõi lòng mình.
Khởi đầu hành trình nơi Thánh Địa, Chặng Đàng Thánh Giá diễn ra giữa buổi chiều đầy nắng nhẹ. Dưới bóng cây, từng bước chân theo Chúa Giêsu trên hành trình khổ nạn như chạm đến tận đáy lòng tôi. Mỗi chặng đường là một thổn thức – không chỉ vì thương xót Đấng đã mang thập giá, đã chịu đau khổ vì yêu, mà còn vì nhận ra biết bao lần mình đã ngã quỵ, ngoảnh mặt và quay lưng trước thập giá đời mình. Và trong những lúc ấy, hình ảnh Đức Mẹ đứng dưới chân thập giá lại hiện lên, âm thầm và vững vàng – Mẹ không nói gì, nhưng ánh mắt Mẹ đầy ắp ủi an, như muốn nói: “Con đừng sợ. Mẹ ở đây.”
Khi màn đêm đã nhẹ nhàng buông xuống Thánh địa, ánh sáng từ ngọn nến và những ngọn đèn lồng lung linh soi dọc lối đi, tạo nên một dòng sông ánh sáng mềm mại ôm lấy kiệu Mẹ. Không còn ánh nắng vàng óng, nhưng thay vào đó là vòm trời đêm thăm thẳm vương đầy sao – như dệt thêm huyền nhiệm cho cuộc rước kiệu. Tiếng thánh ca ngân vang trong không gian tĩnh lặng, lời kinh Mân Côi đan quyện với lời hát Ave Maria, tất cả như nâng kiệu Mẹ bồng bềnh giữa biển ánh sáng và lời nguyện cầu. Trong bầu khí linh thiêng ấy, tôi cảm thấy Mẹ thật gần – không chỉ là một pho tượng kiều diễm, mà là một người Mẹ sống động, lặng lẽ đón nhận mọi tâm tình thổn thức của đoàn con. Tôi thầm thưa với Mẹ những nỗi niềm sâu kín nhất, tin rằng Mẹ thấu hiểu hơn cả lời nói.
Thánh lễ trọng thể được cử hành ngay sau cuộc rước kiệu, như điểm dừng trọn vẹn của hành trình thiêng liêng này. Trong ánh sáng dịu dàng của màn đêm, cộng đoàn đông đảo cùng hiệp nhất bên bàn thờ, lắng nghe Lời Chúa, hiệp thông trong Thánh Thể và dâng lên Mẹ những tâm tình sâu lắng. Tôi cảm nhận rõ ràng: Mẹ không giữ chúng tôi cho riêng mình, nhưng luôn dẫn chúng tôi đến gần Chúa. Giây phút linh thiêng ấy, tôi chỉ muốn lặng thinh và cảm tạ – cảm tạ vì được làm con Mẹ, được sống trong Hội Thánh. Cũng trong giây phút linh thiêng ấy, tôi cảm nhận được sự hiện diện sống động của Hội Thánh: nhiều người, nhiều hoàn cảnh, nhưng cùng quy tụ bên Mẹ và cùng hướng về Chúa. Phụng vụ sốt sắng, lời giảng thật gần gũi, và bánh Thánh trao ban thật ngọt ngào làm tôi thấy lòng mình lặng đi, như có một làn gió êm nhẹ thổi qua tâm hồn, xoa dịu mọi lo toan, gom góp mọi khát vọng, để dâng trọn cho Thiên Chúa qua bàn tay dịu dàng của Mẹ.
Chuyến hành hương kết thúc, nhưng một phần của tâm hồn tôi vẫn còn ở lại nơi ấy – bên Mẹ, trong sự thinh lặng của đức tin và niềm cậy trông. Tôi mang theo lời nguyện xin Mẹ giúp tôi biết sống lời “Xin Vâng” mỗi ngày trong đời sống tu trì: khi dễ dàng cũng như khi gian nan, khi vui mừng cũng như trong đau khổ. Xin Mẹ La Vang – Mẹ của người Việt Nam, Mẹ của những người bé mọn và đau khổ – tiếp tục gìn giữ và nâng đỡ tôi trong hành trình dâng hiến, để tôi luôn biết yêu mến Chúa hơn, yêu người hơn, và yêu đời tu với một trái tim trọn vẹn.
Martino Tuấn Vũ, a.a.