
”Chiều ngày 15 tháng 8 năm 2025, ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời, tôi cùng các anh em khác đã chính thức được nhận vào giai đoạn Tập viện của Dòng Augustinô – Đức Mẹ Lên Trời. Nơinguyện đường của cộng đoàn, bầu khí thinh lặng và linh thiêng đã ôm trọn những tâm tình đơn sơ của chúng tôi. Nghi thức không ồn ào, nhưng trong từng cử chỉ và lời kinh, tôi cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Chúa và tình thương của Hội dòng dành cho từng anh em.
Khoảnh khắc quan trọng nhất là khi tôi được mời gọi thưa lên ước nguyện muốn bước theo Đức Kitô, tập sống đời tu trong linh đạo và tu luật của Hội dòng. Lời thưa ấy thật ngắn gọn, nhưng đối với tôi, đó là một quyết định đòi hỏi rất nhiều sự can đảm. Khi nhận Thánh giá từ tay Bề trên, lòng tôi dâng trào một niềm xúc động khó tả. Thánh giá nhỏ bé ấy giờ đây trở thành dấu chỉ tôi thuộc về Đức Kitô – Đấng mà tôi muốn gắn bó trọn vẹn cuộc đời mình, Đấng đã sống trọn con đường khó nghèo, vâng phục và khiết tịnh.
Khi cầm Thánh giá trong tay, tôi thầm nhắc chính mình: theo Chúa không phải là đánh mất bản thân, càng không phải là từ bỏ tự do. Trái lại, chính trong việc từ bỏ và vâng phục, tôi tìm thấy một tự do lớn hơn, một chân trời rộng mở hơn. Tự do ấy không còn giam hãm trong cái tôi nhỏ bé, nhưng để cho Chúa dẫn dắt, để sống cho tha nhân, cho sứ mạng mà Hội dòng. Tôi nhận ra, càng từ bỏ vì Chúa, tôi càng tìm lại chính mình trong Ngài.
Trong giây phút ấy, tôi nhớ đến lời cầu nguyện của thánh Augustinô: “Lạy Chúa, xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con.” Tôi hiểu rằng hành trình Nhà Tập không chỉ là thời gian học hỏi hay rèn luyện, mà là một cuộc trở về lâu dài và liên lỉ với “lâu đài nội tâm”, nơi Thiên Chúa vẫn đang ngự trị. Càng đi sâu vào nội tâm, tôi càng thấy Ngài ở đó, và cũng chính trong Ngài, tôi hiểu rõ hơn con người thật của mình – yếu đuối nhưng được yêu thương, giới hạn nhưng được mời gọi vươn lên.
Tôi bước vào giai đoạn Tập viện với lòng biết ơn và hy vọng. Tôi biết ơn Hội dòng đã mở rộng vòng tay đón nhận, tạo điều kiện cho tôi được trở nên một phần của gia đình tu trì này. Tôi biết rằng đây là chặng đường quan trọng, nơi tôi được tiếp tục đào luyện để xác định rõ hơn ơn gọi của mình. Hướng về tương lai, tôi khao khát sống lời nguyện “Nguyện Nước Cha trị đến” một cách sâu sắc hơn – không chỉ dừng lại trên môi miệng, nhưng trở thành kim chỉ nam trong từng chọn lựa, từng quyết định, từng nhịp sống hằng ngày.
Bên cạnh đó, tôi cũng ước mong được đào sâu và hiểu rõ hơn về linh đạo của Hội dòng, về lịch sử và tinh thần của cha Emmanuel d’Alzon, Đấng Sáng Lập. Tôi muốn học biết để yêu Hội dòng không chỉ bằng cảm xúc thoáng qua, nhưng bằng sự gắn bó thiết thân, bằng hiểu biết và sự dấn thân trọn vẹn. Chính khi hiểu rõ cội nguồn và linh đạo của Hội dòng, tôi tin mình sẽ thêm yêu mến, thêm trung thành và thêm can đảm để sống và góp phần nhỏ bé vào sứ mạng chung.
Dù biết bản thân còn nhiều giới hạn và yếu đuối, nhưng tôi cũng xác tín rằng ơn Chúa đủ cho tôi, và đời sống huynh đệ trong Hội dòng sẽ nâng đỡ tôi. Tôi chỉ mong sao, dù nhỏ bé và bất toàn, có vẫn có thể góp phần vào vĩ nghiệp “Nguyện Nước Cha Trị Đến” trong tư cách một thành viên của Dòng trong tương lai.
Buổi chiều hôm ấy khép lại trong lời ca tạ ơn của cộng đoàn, nhưng với tôi, mọi sự mới chỉ bắt đầu. Nghi thức tiếpnhận Tập sinh là khởi đầu cho một hành trình dài – hành trình tôi được mời gọi mỗi ngày bước theo Đức Kitô, trở về với chính mình trong Ngài, và hiến dâng cuộc đời để Nước Chúa được lớn lên trong thế giới hôm nay.
Joseph Quốc Đạt, Tập sinh AA