Chuyện chàng kỵ sỹ được gặp Đức Mẹ hiện ra

Chia sẻ đến mọi người cùng đọc

Tác giả : Gautier de Coincy | Nguyên tác : Les plus beaux miracles de la Vierge | Chuyển ngữ : André Tuấn, aa.

Ngày xưa, có một chàng hiệp sĩ trẻ đẹp, người chỉ mơ tưởng đến những cuộc đấu thương và yến tiệc. Tâm trí và sự chăm sóc của chàng đều dành cho một người thiếu nữ, nhưng nàng chẳng hề đáp lại tình cảm ấy, và càng tỏ ra xa cách khi chàng càng tha thiết van xin và nồng nhiệt khao khát. Vì thế, chán nản và mất hết can đảm, chàng đã mang nỗi thống khổ của mình đến với một vị viện phụ thánh thiện.

Chàng thổ lộ: “Thưa ngài, có những người lòng dạ bằng chì, nhưng người con yêu lại có trái tim bằng sắt. Từ khi quen biết nàng, con chẳng thiết ăn, chẳng thiết uống hay nghỉ ngơi. Và con chắc chắn sẽ chết một cách khốn khổ, nếu ngài không cứu con.”

  

Người của Chúa nhận thấy tình cảnh thật nghiêm trọng. Ngài biết rằng, đối với những căn bệnh như thế, chẳng có phương thuốc trần thế nào chữa trị được. Vì vậy, ngài xét thấy không nên đối đầu trực diện với kẻ thù, mà cần phải cầu xin ơn thánh và lòng thương xót vô biên của Chúa Kitô và Mẹ Người. Ngài truyền cho người hối nhân phải đọc một trăm năm mươi lần mỗi ngày, trong suốt một năm, “lời chào dịu hiền của Đức Mẹ”. Nhưng ngài cũng nghi ngờ rằng chàng trai trẻ khó lòng giữ được lệnh truyền như vậy; ngài lo sợ sự quyến rũ của thế gian sẽ thắng hơn một trái tim quảng đại và sôi nổi. Nhưng rồi lòng nhiệt thành của vị tu sĩ đã thắng hơn sự thận trọng già dặn của ngài.

Quả thật, chàng hiệp sĩ đã từ bỏ tất cả để lui về ẩn tu, ngày đêm cầu nguyện và gắng sức xua đi khỏi tâm trí ký ức về những buổi hội hè, những cuộc đấu thương, những trận chiến, thế nhưng chàng vẫn không thể nào xóa được khỏi ký ức của mình những đường nét quyến rũ và tàn nhẫn đã gây cho mình bao khốn khổ. Quỳ gối trong nhà nguyện riêng, chàng hết lòng cầu nguyện cùng Đức Mẹ. Và chàng chẳng biết cầu xin điều gì khác, ngoài việc xin cho chàng cuối cùng được ở bên người bạn lòng, người mà chàng nói rằng có khuôn mặt tựa vầng trăng dịu hiền trên trời.

Lời khấn của chàng sắp đến ngày mãn hạn thì mùa xuân trở lại. Tiếng hát vang lên trên mọi cành cây và trong mọi trái tim. Ánh sáng lấp lánh giữa dòng nước suối và trong ánh mắt của mọi thụ tạo. Người ẩn sĩ của chúng ta muốn tìm chút khuây khỏa qua thú vui đi săn và lên đường vào rừng cùng chim ưng và chó săn. Dọc đường, chàng thấy một nhà nguyện và nảy ra ý định vào đó để chu toàn món nợ hằng ngày với Đức Mẹ. Tại đó, chàng dâng lên một lời nguyện thật tha thiết và dịu dàng. Chàng khẩn cầu Người Mẹ của muôn vàn sầu khổ hãy đoái thương, nhổ khỏi lồng ngực chàng mũi gai đang đâm nhói hoặc làm cho chàng được thỏa lòng.

Chàng thưa: — “Xin Mẹ hãy ban cho con, ôi xin hãy ban cho con người bạn lòng của con, người có khuôn mặt rạng ngời, đôi tay thật trắng ngần, đôi cánh tay thật đẹp, thân hình thật hoàn hảo đến nỗi chưa bao giờ Thiên Nhiên tạo tác được một người nào như vậy. Con đã hiến dâng linh hồn con cho nàng. Xin Mẹ hãy ban nàng cho con nếu Mẹ muốn linh hồn này không lìa khỏi xác con…”

Chàng vừa nói vừa tuôn rơi những giọt lệ chan hòa và trong nỗi thống khổ diệu vời. Và này, bỗng chốc chàng nhìn thấy: trong một vinh quang khôn sánh, Đức Trinh Nữ đã hiện ra với chàng. Trên mái đầu vàng óng của Người là một triều thiên bằng ngọc trai, ánh mắt Người là một tấm gương trong sáng và toàn thân Người rực rỡ như buổi bình minh. Vẻ đẹp của Người tỏ hiện đến nỗi, sau khi đã chiêm ngưỡng, người ta không còn có thể bận tâm đến bất kỳ một vẻ đẹp nào khác.

Người phán: — “Bạn hỡi, người bạn hiền của Ta, người khiến con phải thở than và sa vào lầm lạc lớn lao như thế, liệu có đẹp hơn Ta chăng?”

Chàng hiệp sĩ vì sợ hãi mà ngã quỵ xuống, hai tay úp lên mắt, và Đấng đầy lòng thương xót lại nói tiếp: — “Này, hãy ý tứ, bạn hỡi. Ta ở đây, còn con đã biết người kia. Ai trong hai chúng ta được con yêu mến hơn, người ấy sẽ là bạn của con.”

Chàng đáp: — “Lạy Bà, con không do dự chút nào. Một mình Bà còn đáng giá hơn năm mươi ngàn người như cô ấy. Trong mọi giờ của cuộc đời, con nguyện xin phụng sự Bà.”

Bấy giờ, Người hứa với chàng: — “Mai sau, trên chốn cao vời, con sẽ thấy Ta thuộc về con. Con sẽ được hưởng niềm vui, hoan lạc và được hiệp thông trong tình yêu thánh thiện của Ta, miễn là con cũng làm cho Ta những gì con đã làm cho người tình trần thế của con, và đọc cho Ta một trăm năm mươi lời chào, không bỏ ngày nào trong suốt một năm. Sau đó, sẽ là cõi đời đời.”

Chàng hiệp sĩ đã giữ lời. Chàng cho cắt đi mái tóc đẹp của mình, từ bỏ người bạn lòng, rồi lại bắt đầu héo hon, nhưng lần này là vì lòng nhiệt thành thiêng liêng. Và khi mười hai tháng trôi qua, Mẹ Thiên Chúa, đến lượt mình, cũng trung thành với lời hứa, đã đến đón chàng đi và cho chàng an nghỉ dịu dàng trong lòng Người.

nguồn: www.maintenantunehistoire.fr