Là Chính Mình Trong Đức Kitô
Chiều thứ bảy, Sài Gòn đông nghịt! Từng dòng người cố chen lấn, cố vượt lên, cố len lỏi, chiếm lĩnh cho mình bất kỳ khoảng trống nào trên đường. Người đi ngược, kẻ về xuôi. Một Sài Gòn hỗn độn! Một Sài Gòn cuồng quay! Từ lâu, nó đã cảm thấy không thích cái bận rộn, chật chội này rồi. Lắm lúc, chẳng biết nó là nạn nhân bị hay chính nó là tác nhân làm nên cái vòng xoáy bộn bề ấy. Bất giác, nó hạ tốc độ, quẹo trái. Nó từ từ tách mình khỏi dòng người đang lao mình về phía trước. Ngã rẽ mở ra trước mắt nó là một con đường nhỏ với hai hàng cỏ xanh, xem chừng chẳng mấy ai đi. Men theo lối nhỏ này, nó càng tiến sâu hơn vào cuối con hẻm. Cái tĩnh lặng khoảng không này làm nó thả hồn miên man tưởng nhớ về một thuở xa xăm, yên bình. Nơi đó có con đường vắng lặng, vô tận. Con đường đó bao lần nó đã đi...