Chờ…
Gió chiều khẽ thổi, nắng nhạt dần phai, cảm giác tĩnh mịch bắt đầu chiếm lấy mọi ngóc ngách của căn nhà. Mọi người đã ra ngoài đâu hết, mặc cho những nhành lan chới với giữa từng đợt gió lao xao. Ngả lưng nhẹ nhàng trên băng ghế đá, bàn tay bưng lấy ly nước lạnh, chân gác sõng soài lên mặt bàn, đã lâu lắm rồi tôi mới cảm được cảnh bị bỏ lại ở nhà một mình. Tôi nhắm nghiền đôi mắt để thả hồn phiêu lãng trên bầu trời trong xanh bất tận. Trải qua một mùa Noel tất bật, cảnh sáng đi học tối về việc chung làm tôi cảm thấy rã rời, tôi từng có ý nghĩ dẹp xó mấy công việc này đi cho đời thanh thản, thầm mong đợt Noel này chóng qua để tôi có nhiều thời gian hơn cho bản thân mình. Nay mọi thứ dường như đã quay trở về với nếp sống thường nhật, nhưng cái mà tôi cảm thấy lúc này là cảm giác trống vắng đ...